- Đang online: 2
- Hôm qua: 243
- Tuần nay: 12991
- Tổng truy cập: 3,278,352
Trong đời cần cả bánh mì và tình yêu
- 201 lượt xem
Trong đời cần cả bánh mì và tình yêu
Nguyễn Đăng Khoa st và bt
Bánh mì và Hoa hồng
Thời gian vụt trôi như bóng câu lướt qua cửa. Nhanh đến mức khi ta giật mình ngoái đầu nhìn lại, thời gian đã là một quá khứ dần xa. Chỉ tích tắc. Chỉ thoáng giây. Chỉ bất chợt mà bâng khuâng, nuối tiếc, mong mỏi… đến kì lạ.
Đâu đó trên đường đời, đôi khi ta lắng nghe cuộc sống. Một người than thở về cuộc sống ở trọ đắt đỏ? Ai đó lại cau mày vì chuyện vợ con bìu ríu? Một ai khác lại lắc đầu vì kế sinh nhai… Họ thiếu vật chất. Chúng ta cũng vậy. Ồ tất nhiên! Chuyện bánh mì cần cho tất cả, ko loại trừ thời gian, già, trẻ hay sang, hèn… Đó là nguồn lực thực tế cho sự tồn tại của thế gian. Như một nhu cầu tất yếu, bánh mì đáp ứng mọi lí do sinh tồn. Vì thế, bánh mì chính là động lực để con người vươn tới để chiếm lĩnh và sử dụng. Đó là cái có thể nhìn thấy, sờ thấy, nắm giữ được khi chúng ta đang phấn đấu hàng ngày, hàng giờ cho nó. Cuộc sống này cũng vì thế trở nên no đủ hơn, phong phú hơn và yên ấm hơn…
Thời gian vụt trôi như bóng câu lướt qua cửa. Nhanh đến mức khi ta giật mình ngoái đầu nhìn lại, thời gian đã là 1 quá khứ dần xa. Chỉ tích tắc. Chỉ thoáng giây. Chỉ bất chợt mà bâng khuâng, nuối tiếc, mong mỏi… đến kì lạ.
Đâu đó trên đường đời, đôi khi ta lắng nghe cuộc sống. 1 người than thở về cuộc sống ở trọ đắt đỏ? Ai đó lại cau mày vì chuyện vợ con bìu ríu? 1 ai khác lại lắc đầu vì kế sinh nhai… Họ thiếu vật chất. Chúng ta cũng vậy. Ồ tất nhiên! Chuyện bánh mì cần cho tất cả, ko loại trừ thời gian, già, trẻ hay sang, hèn… Đó là nguồn lực thực tế cho sự tồn tại của thế gian. Như 1 nhu cầu tất yếu, bánh mì đáp ứng mọi lí do sinh tồn. Vì thế, bánh mì chính là động lực để con người vươn tới để chiếm lĩnh và sử dụng. Đó là cái có thể nhìn thấy, sờ thấy, nắm giữ được khi chúng ta đang phấn đấu hàng ngày, hàng giờ cho nó. Cuộc sống này cũng vì thế trở nên no đủ hơn, phong phú hơn và yên ấm hơn.
Nhưng liệu bánh mì có phải là tất cả cho cuộc sống con người? Ai đó thích hoa hồng ? Bạn thích, tôi thích và có lẽ tất cả chúng ta đền thích. hoa hồng làm cho mọi thứ vật chất khô khan kia trở nên có hồn. hoa hồng ấy là lãng mạn, là tình yêu, sự sẻ chia, niềm hạnh phúc…. hoa hồng tạo nên cái nhí nhảnh, cái cá tính, cái thăng hoa của mỗi tâm hồn thi sĩ ẩn giấu trong cái lốt hình dáng con người mà ai ai cũng giống nhau, khó phân biệt. Khác với bánh mì , hoa hồng là thứ ko cân, đo, đong, đếm được nhưng nó lại chính là cái người ta cảm nhận, ghi thấu riêng trong lòng. Bí ẩn và kiêu xa lắm nhưng cũng rất khát khao, đam mê suốt hành trình mê mải mà mỗi người hòng chiếm lĩnh.
1 câu hỏi đặt ra rằng, bạn đặt cược bao nhiêu cho tỉ lệ giữa bánh mì và hoa hồng trong cuộc sống của chính bạn? Có thể là 100% bánh mì và 0% hoa hồng bởi như ai đó từng nói: ko có hoa hồng , bạn ko chết nhưng nếu thiếu bánh mì , bạn sẽ ko thể tồn tại trên thế gian. Điều ấy đúng. Hiển nhiên đúng nhưng nó có quá nhàm chán và vô vị hay ko nếu chúng ta sống chỉ để ăn??? Cuộc sống của bạn cần sự giàu có, quyền lực, địa vị, đẳng cấp; bạn cần mọi vật chất cho 1 đời sống xa hoa, quyền quý. Đó là ước mơ, là mục đích phấn đấu cho rất nhiều người nếu ko nói rộng ra là toàn xã hội loài người. Nhưng thử đặt 1 phép chia – nếu bạn chia cuộc sống của mình cho tất cả những thứ vật chất kia thì liệu sau phép tính ấy, những thứ đã mất đi, liệu bạn có thể tìm lại được? Tuổi trẻ, tình yêu, hạnh phúc sẽ là gì nếu cuộc sống của chúng ta chỉ đơn thuần là công cụ thô sơ cho vật chất với những lo toan về công việc, chức tước, tiền bạc???
Nếu với tỉ lệ 50:50 thì sao? Cuộc sống cần 50% bánh mì để tồn tại và cũng cần 50% hoa hồng cho sức sống ấy hoan lạc hơn. Ok, tỉ lệ này nghe có vẻ thú vị đấy. Bạn thử tính xem nhé. bánh mì nuôi sống con người vật chất nhưng hoa hồng lại thổi cho tinh thần bạn 1 sức sống lạc quan và bền lâu hơn hết. Bạn sống để “ăn” và cũng cần “ăn ngon” để sống tươi trẻ hơn, ý nghĩa hơn, yêu đời hơn. Vì thế, bánh mì và hoa hồng cần có sự cân đối, hài hòa trong cuộc sống thực của mỗi tâm hồn con người. Khi chính bạn dung hợp hài hòa nhất được tỉ lệ giữa bánh mì và hoa hồng cũng chính là khi bạn đủ chiên nghiệm và thử thách để hướng cuộc sống của mình đến 1 chân trời mới thanh bình hơn, yên ả hơn và cũng sung túc hơn về mọi mặt. Hãy thử nghĩ xem nhé. Bạn có 1 biệt thự lộng lẫy, giàu sang nhưng bạn cần tiếng cười của trẻ thơ để tạo nên 1 mái ấm. Bạn có địa vị cao quý, quyền lực trong xã hội nhưng bạn cần những cái nắm tay quyết tâm của đồng nghiệp để tạo nên sức mạnh 1 doanh nhân. Bạn có tiền bạc nhưng bạn cần tình yêu và sự sẻ chia để “tiêu” số vật chất ấy đi 1 cách có ý nghĩa nhất. Bạn là người nổi tiếng nên hàng tá người có thể vây quanh bạn nhưng bạn cần sự tri kỷ để ai đó hiểu bạn và luôn bên bạn mọi lúc, kể cả khi bạn ko là ai nữa…Và hơn hết, bạn có bánh mì nhưng vẫn cần hoa hồng để cuộc sống này trở nên trọn vẹn và hoàn mĩ hơn.
Cuộc sống mỗi con người là 1 hành trình mê mải của những khát vọng kiếm tìm và chinh phục. Đôi khi, người ta quá vật chất hóa mà lún sâu vào những tham vọng do chính mình đề ra rồi lại mắc bẫy. Đôi khi, ai đó lại quá lãng du mà quên mất mình phải đi tìm bánh mì để đảm bảo sinh tồn cho tổ ấm của họ. Tuy vậy, nếu những cái đôi khi ấy xảy ra thì đã là 1 sự may mắn. Chỉ sợ người ta quá chai sạn và bịt tai với tất cả những lời khuyên hay quá rượt mình đuổi theo những dục vọng mà ko 1 lần ngoái đầu nhìn lại xem họ đã thực sự có gì. Sống ko chỉ là tồn tại với bánh mì mà “chất sống” trong mỗi đời sống con người cần hoa hồng để cân bằng lại và tiếp tục bước đi. Có lẽ vậy mà mỗi người nên “Sống trong đời sống cần có 1 tấm lòng” – ko chỉ đơn thuần để sẻ chia cho đồng loại bớt khổ đau mà đơn giản và thiết thực hơn hết là để chính họ cảm nhận và tin yêu vào hạnh phúc mà tổ ấm mỗi người mang lại cho họ. Sống hãy biết lắng nghe và đôi khi hãy là 1 sự trải lòng. Ko nhất thiết bạn phải có 1 lúc cả bánh mì và hoa hồng nhưng cần thiết là bạn nên biết cân bằng tỉ lệ ấy trong cuộc sống của chính bạn. Với ai đó, hiện tại lúc này tỉ lệ ấy có thể là 80:20, 70:30, 50:50…hay bất cứ 1 giá trị nào khác nhưng điều cốt lõi nhất là nó phù hợp với chính điều kiện sống mỗi cá nhân để mỗi người cảm thấy thoải mái và yên bình nhất có thể. Đây mới chính là giá trị đích thực nhất mà bánh mì và hoa hồng mang lại cho thế gian.
Nhiều lúc, trên dòng đời tấp nập, người ta dễ đánh mất mình để chạy theo ham muốn. Nhiều lúc, người ta quá vô tâm trước đồng loại mưu sinh để phân biệt mình ở 1 đẳng cấp khác. Nhiều lúc, hoa hồng rất đẹp, rất thơm nhưng ẩn sau chiếc lá xanh kia là những chiếc gai sắc nhọn mà có khi chính những người chơi hoa sành điệu nhất cũng có thể bị cào rớm máu. Sống ko chỉ là tồn tại mà còn là thưởng thức và sẻ chia. Phút an bình nhất trong tâm hồn mỗi người luôn là những phút giây vĩnh cửa của 1 đời sống tràn đầy nhựa sống.
Bánh mì và hoa hồng là đề tài vĩnh cửa của sự sống con người. Mỗi cá nhân hãy tạo ra cả hai thứ ấy phù hợp nhất cho cuộc sống của chính bạn và những người thân. Chúc cho thế giới này luôn đầy ắp bánh mì và hoa hồng để tình yêu và hạnh phúc con người luôn trọn vẹn và đủ đầy nhất.
Sống để yêu thương!
Bạn sẽ chọn bánh mỳ hay hoa hồng?
Ba tôi không nghề nghiệp nhưng lại sĩ diện, ăn chơi và ích kỷ, trong những cơn say còn đập phá không tiếc tay của cải trong nhà. Nhà chỉ có mẹ gồng mình nuôi hai chị em tôi ăn học. Mọi người xung quanh không ai biết điều đó, bởi nhìn vào luôn thấy ba tôi rất sang trọng, chỉ có “ở trong chăn mới biết chăn có rận”.
Gánh nặng cơm áo gạo tiền khiến mẹ luôn bực dọc, cáu gắt và mặt mày nặng trĩu. Mẹ luôn bảo tôi phải cố gắng học để đi làm kiếm tiền lo cho bản thân mình, đừng mong dựa vào đàn ông và tôi cũng thấy rồi đấy. Lời mẹ nói làm lòng tôi nặng trĩu.
Có một lần tôi chứng kiến hai vợ chồng hàng xóm cãi nhau vì vài ngàn đồng tiền ăn, tiền nhà rồi nắm tóc nhau, đánh nhau. Không chỉ nhà ấy mà còn nhiều nhà khác, lúc thì yêu thương nhau, lúc lại chửi bới đánh đập nhau, đa số đó là gặp về vấn đề về nợ nần tiền bạc.
Nhưng không chỉ vì thiếu tiền mà làm nhau đau khổ, kể cả có tiền thì người ta cũng khổ. Một lần tôi tình cờ gặp lại người bạn cũ và cho đi nhờ xe (cậu ấy đã bỏ nhà đi dạt hơn 1 năm nay). Trên đường đi, bạn kể tôi nghe về gia đình của mình. Nhà bạn tuy giàu có nhưng rất lạnh lẽo, không ai quan tâm đến cậu ấy. Ba mẹ coi tiền quan trọng hơn con cái. Cậu ấy ghét tiền, nên đã dùng tiền đó để ăn chơi phá phách. Cậu ấy ghét luôn cả ba mẹ mình, thế nên bỏ nhà đi.
Phải có tiền để sống: ăn, ở, mặc… nhưng phải làm gì để hạnh phúc với tiền?
Tôi đã hỏi mình câu hỏi đó từ khi còn là một con bé con cho đến khi trở thành một sinh viên đại học. Cuộc sống xa nhà, nhiều lúc tôi thấy rất trống trải. Ở Sài Gòn cái gì cũng cần tiền. Tôi cảm thấy mình vừa cô đơn, vừa nghèo.
Tôi nghĩ mình có thể cô đơn vì tình yêu, vì đó là một lẽ tự nhiên không thể gượng ép nhưng nghèo thì không. Tôi muốn mình giỏi, có khả năng kiếm tiền để tình yêu không phải chật vật, lo lắng vì tài chính. Tôi sẽ được thoải mái yêu một người và chúng tôi sẽ lãng mạn bên nhau, chỉ yêu nhau thôi, không lo lắng, vì đã có cả “bánh mì và hoa hồng”.
Lần đầu tiên tôi dám tự mình bỏ ra một số tiền lớn tham gia một khóa học trong 3 ngày dạy cách để thành đạt tại một khách sạn lớn và đó là lần đầu tiên tôi gặp anh.
Anh bình dị, hơi ngăm đen và gầy. Anh cùng nhóm với tôi nên tôi nhanh chóng quen anh, nhưng tôi chẳng ấn tượng gì với anh. Gần một năm quen nhau, vài lần uống nước gặp gỡ chỉ để chia sẻ hàn huyên như hai người bạn. Sau đó, tôi gặp vài chuyện thất bại trong công việc, tôi cảm thấy rất cô đơn trên con đường mình đi. Tôi biết anh cũng làm trong nghề sự kiện. Tôi muốn anh giúp đỡ và tôi cũng giúp anh, cả hai cùng giúp nhau sẽ đi nhanh hơn.
Tháng 6 đến! Tháng 6 mưa nhiều dễ làm con người cảm thấy cô đơn. Tôi tham gia một khóa học sáng tạo free cùng anh. Sau khóa học đó, anh bỏ 3 triệu đóng học phí cho tôi một khóa học khác. Tôi thấy mình nợ anh rất nhiều, tiền và tình cảm. Những buổi đi học, những buổi đi ăn, xem phim cùng nhau, chuyện trò vui vẻ làm chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Rồi nụ hôn đầu tiên, rồi tình yêu đến..
Sau khi yêu nhau, gần gũi san sẻ cùng nhau, tôi mới biết anh yêu tôi ngay cái nhìn đầu tiên nhưng anh không biết làm thế nào để đến gần tôi, vì anh không tự tin, vì anh không có tiền. Và giờ anh có sự tự tin. Anh sẽ cố gắng vì công việc, thành đạt trong công việc. Anh yêu tôi rất nhiều. Anh muốn đi cùng tôi không chỉ như một người bạn, mà hơn thế nữa, gần hơn thế nữa là một người yêu dấu.
Sự nghiệp bước đầu của những người trẻ như tôi và anh khó khăn vì không vốn và thiếu kinh nghiệm, mối quan hệ. Tôi vẫn còn sống bám vào tiền hàng tháng của mẹ, còn anh thì không. Anh phải tự lo cho mình nên có những lúc rất khó khăn. Yêu anh rồi ý nghĩ về tài chính lại càng thôi thúc trong tôi hơn bao giờ hết. Tôi muốn tự mình có thể kiếm ra tiền, để tự lập, để cho gia đình thấy tôi đã chính chắn lo cho cuộc đời mình và bảo đảm cho tình yêu.
Nhưng đâu phải cái gì muốn cũng dễ dàng. Tiền thì luôn luôn ra đi trong nhiều tình huống tự nhiên, còn đến thì khó khăn biết bao. Nó làm tôi mệt mỏi, cáu gắt và lo lắng không yên. Tình yêu cũng bị liên lụy và những giận hờn, cãi vã trong nước mắt về tiền bạc, nhưng tất cả cũng là vì nhau. Vì nhau mà lại làm nhau buồn? Tất cả cũng chỉ vì tiền. Tôi ước gì mình có thật nhiều tiền, nhưng ước ao là một việc hão huyền.
Tôi đã suy nghĩ thật nhiều, nghiêm túc với chính mình về tình yêu và tiền bạc, về “bánh mì và hoa hồng”. Tôi muốn cái gì hơn? Và câu trả lời bên trong con người tôi vang lên là cả hai. Tôi không chấp nhận sống nghèo nàn. Tôi không chấp nhận một túp lều tranh. Không! Tôi không muốn! Nhưng tôi cũng không muốn giàu có mà cô đơn! Tiền bạc là điều có thể, còn tình yêu thì đến khó hơn nhiều.
Tôi tự nghĩ về khả năng của mình, về giới hạn của mình. Tôi có thể làm nhiều thứ vì yêu anh. Tôi yêu anh bằng cảm xúc và lý trí. Tôi yêu anh và cả sự nghiệp. Không có anh tôi vẫn sẽ là một cô gái mạnh mẽ, tự lập về tài chính, tôi chưa từng có ý nghĩ sống dựa vào đàn ông. Có anh tôi có thêm một người đàn ông giỏi giang bên mình, tại sao tôi phải sợ. Tôi sẽ sát cánh cùng anh, khó khăn thì luôn đến, nhưng tôi sẽ không sợ. Bởi tôi không cô đơn.
Nhà văn Trang Hạ đã từng ví vật chất và tình yêu là bánh mì và hoa hồng. Có bánh mì hay hoa hồng? Và chị ấy chọn hoa hồng vì đã có bánh mì. Còn tôi, tôi sẽ chọn hoa hồng vì tôi sẽ làm ra bánh mì và vì không thể làm ra một người tặng hoa hồng cho mình. /.
Viết bình luận
Tin liên quan
- GƯƠNG SÁNG DÒNG HỌ QUA CÁC THỜI ĐẠI VIỆT NAM!
- Trao đổi tâm tình VIỆC HỌ (ĐẤT TỔ ĐƯỜNG DÒNG HỌ) VÀ NGƯỜI LÀM VIỆC HỌ
- CÓ HAI THỨ CHA MẸ CẦN TRANG BỊ CHO CON CÁI, VÀ CHỈ HAI THỨ ĐÓ LÀ ĐỦ
- ĐI TÌM DẤU XƯA CHUYỆN CŨ CỦA DÒNG HỌ Ở CAO BẰNG – Ký sự của Đào Tiến Thi, 8/11/2015 (công tác tại Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam) –
- MỘT THANH NIÊN NGƯỠNG MỘ CỤ MẠC ĐĨNH CHI – Mạc Văn Trang – 24/10/2015 –
- HUYỀN TÍCH DƯƠNG KINH Những giai thoại “Siêu Linh Huyền Bí” (tiếp theo và hết) –
- HÃY ĐỂ NGƯỜI XƯA LÊN TIẾNG
- Ý KIẾN VỀ BÀI “CẤM PHÓNG UẾ VÀO LỊCH SỬ” CỦA HOÀNG THIẾN PHỦ
- KÝ ỨC VỀ MẠC TỘC HẢI DƯƠNG TẠI TP.HCM – SƠ KHAI CỦA MẠC TỘC TP.HỒ CHÍ MINH
- KÝ ỨC VỀ NHỮNG NGÀY THAM GIA SINH HOẠT BAN LIÊN LẠC HỌ MẠC HÀ NỘI
- Nguyễn Bỉnh Khiêm (1491-1585) – Tiểu sử và Sự nghiệp –
- Danh sách các chi họ Mạc và các chi họ gốc Mạc ở Nghệ An
- NGHỆ THUẬT THỜI MẠC
- Đoán định lại thân thế Nguyễn Dữ và thời điểm sáng tác “Truyền kì mạn lục”
- CHÍNH QUYỀN NHÀ NƯỚC THỜI MẠC
- LỊCH SỬ ĐIỆN SÙNG ĐỨC TỔ ĐƯỜNG MẠC TỘC VIỆT NAM
- ĐỊA CHỈ MỘT SỐ DI TÍCH NHÀ MẠC VÀ DANH THẮNG CƠ BẢN Ở TỈNH CAO BẰNG
- THÔNG BÁO CỦA HỘI ĐỒNG MẠC TỘC VIỆT NAM VỀ TRANG WEB “ mactoc.com” MỚI.
- HẬU TÁI ĐỊA DANH CÓ TỪ THỜI NHÀ MẠC
- Danh sách các chi họ Mạc và các chi họ gốc Mạc ở Bắc Giang